Quân Cưới
Phan_9
Hai ngày sau, Hàn Mai về tới trấn, vừa xuống xe cô liền đi tới tiệm ăn. Không biết cô không ở nhà mấy ngày, trong tiệm buôn bán ra sao? Tuy Thạch Đầu nói cô không cần vội đến cũng được nhưng Hàn Mai biết cô đột nhiên bỏ xuống chuyện trong tiệm chạy đến bộ đội thăm chồng, mặc dù Thạch Đầu không nói gì, Tiểu Thúy cũng nói rằng hiểu, nhưng trong lòng cô vẫn có chút băn khoăn.
Lúc này đã hơn hai giờ chiều, công việc trong tiệm cơ bản đã kết thúc. Tiểu Thúy ngồi sau quầy hàng xem lại sổ sách, Quách Hồng cầm cây chổi quét sàn, hai người vừa nhìn thấy Hàn Mai trở lại, lập tức ra đón.
“…Mau, để túi xuống, ngồi xuống uống cốc nước trước.”
“Trên đường đi có tốt không? Không có chuyện gì xảy ra chứ? Tôi đã bảo là để Thạch Đầu đưa cô đi cô lại không chịu. Cô là phụ nữ, lại chưa đi xa nhà bao giờ, thật là làm cho người ta không yên tâm.” Tiểu Thúy oán giận nói. Tiểu Thúy hiện tại đã mang thai hơn sáu tháng, thời điểm ba tháng còn chưa nhìn ra hình dạng gì, đến tháng thứ tư bụng của Tiểu Thúy giống như bị thổi hơi, nhanh chóng phồng lên, bây giờ đứng lên cũng không nhìn thấy chân nữa.
Hàn Mai hâm mộ nhìn bụng Tiểu Thúy, trêu ghẹo nói, “Tôi cũng muốn nhưng cô cũng không phải không biết Thạch Đầu nhà cô, hắn mà nguyện ý rời khỏi cô một khắc sao? Còn hận không thể đem cô biến nhỏ lại treo trên lưng quần, đi đâu cũng mang theo người ấy. Tôi mà nói muốn để hắn đưa đi, hắn ngoài miệng không nói gì, trong lòng có khi đang không ngừng âm thầm mắng tôi!”
Quách Hồng nghe Hàn Mai nói không nhìn được “Ha ha” cười lên.
Tiểu Thúy mắc cỡ mặt đỏ tới mang tai, không biết nói lại Hàn Mai như thế nào, nghĩ thầm, sớm muộn gì cô cũng sẽ giống như tôi bây giờ, xem lúc đấy cô còn cười được không?
Cũng khó trách Tiểu Thúy ngượng ngùng, kể từ khi mang thai, Thạch Đầu nhà cô đúng là rất khẩn trương, không sợ bị người khác chê cười, ngày ngày một bước cũng không rời khỏi vợ. Tiểu Thúy mặc dù cả ngày oán giận Thạch Đầu nhưng trong lòng lại rất hưởng thụ loại khẩn trương này của chồng.
“Vừa trở về đã khi dễ mẹ của con tôi, nếu đem vợ tôi chọc tức, cho dù Triệu Kiến Quốc tự mình đến tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”
Thạch Đầu đi ra từ phòng bếp, nghe thấy Hàn Mai đang trêu chọc Tiểu Thúy, không thể không nói giúp vợ đôi ba câu.
Hàn Mai thấy Thạch Đầu tới, hỏi thăm tình huống mấy ngày nay trong tiệm.
“Cũng không tệ lắm, có tôi ở đây rồi, cô cứ yên tâm! Mấy ngày qua đều đông khách tới tiệm ăn cơm, cũng không thiếu người nhìn thấy món ăn của tiệm ngon miệng, muốn mua mang về nhà ăn. Tôi suy nghĩ thấy đây cũng là một cơ hội, dù sao buổi trưa nhiều người, chỗ ngồi trong tiệm cũng có hạn, thời gian mọi người tới dùng cơm cũng không sai biệt nhau lắm, làm ăn kiểu này dù làm thế nào cũng có hạn. Nhưng nếu chúng ta làm xong món ăn có thể để khách mang về thì không giống nhau, như vậy sẽ không chiếm đi không gian trong tiệm, hơn nữa người thích món ăn của tiệm chúng ta có thể mua món yêu thích mang về nhà giữ đến buổi tối hâm lại ăn. Cô thấy thế nào?” Thạch Đầu không kịp chờ đợi nói ra suy nghĩ của mình, mặt mong đợi nhìn Hàn Mai.
Hàn Mai nghe xong đề nghị của Thạch Đầu, nghĩ thầm quả nhiên là có đầu óc kinh doanh. Theo lý mà nói ban đầu quyết định mở tiệm ăn, Hàn Mai muốn cùng anh trai góp vốn, như thế sẽ yên tâm hơn so với Thạch Đầu, nhưng Hàn Mai biết tính anh trai là người đọc sách, bắt người như thế cả ngày tính toán củi gạo mắm muối bao nhiêu tiền khẳng định là không được, Thạch Đầu lại không giống vậy, đừng thấy có lúc Thạch Đầu nói chuyện bừa bãi, kỳ thật rất có đầu óc! Thạch Đầu vì muốn tiết kiệm mấy phân tiền trong nhà mà có thể cò kè mặc cả cùng người bán hàng rong trong chợ thực phẩm, biết rõ phải nói như nào để làm quen với nhiều loại khách, quan trọng nhất là làm những điều này Thạch Đầu sẽ không cảm thấy mất thân phận. Nhưng nếu đổi thành anh trai cô khẳng định sẽ không bỏ xuống được mặt mũi để làm. Đói chết là chuyện nhỏ, danh tiết mới là chuyện lớn, mặc dù anh trai cô không đến mức quá cổ hủ nhưng hoàn toàn không phải người có thể làm ăn kinh doanh.
Sau khi đến bộ đội theo quân, Hàn Mai sẽ để cho chị dâu tương lai Quách Hồng xử lý mọi chuyện trong tiệm ăn, có Thạch Đầu bên cạnh nữa cũng sẽ không xảy ra vấn đề lớn lao gì được, còn anh trai thì vẫn tiếp tục làm giáo viên. Chờ thêm mấy năm, có nhiều tiền một chút cô sẽ mua ít đất. Cô cũng không phải là người có đầu óc buôn bán gì nhiều, nhưng cô biết mười mấy năm sau giá nhà sẽ điên cuồng tăng lên. Tốt nhất là có thể mua nhiều một chút, về sau có thể cho thuê lại mặt bằng, như vậy cho dù anh trai cùng chị dâu trên phương diện làm ăn không được tốt cũng có thể dựa vào số tiền cho thuê cửa hàng kia mà chi tiêu trong nhà.
Nhìn dáng vẻ mong đợi của Thạch Đầu đang chờ cô trả lời, Hàn Mai nói, “Chủ ý này không tệ, có thể kiếm thêm tiền, chỉ là nếu mang về sẽ tăng thêm một khoản chi phí mua hộp đựng, nhưng cũng có khi khách sẽ mang hộp đựng cơm từ nhà tới, như vậy đối với chúng ta mà nói là quá tốt.”
Thạch Đầu nghe Hàn Mai đồng ý với đề nghị của mình thì cực kì kích động, chuẩn bị đi an bài. Đột nhiên lại quay đầu lại, nhìn Hàn Mai nói, “Sau khi cô đi, nhà đầu tư từ tỉnh khác lần trước lại tới tiệm thêm nhiều lần, nói là muốn hợp tác với chúng ta, còn chỉ đích danh cô để nói chuyện. Anh ra thấy cô không có ở tiệm, hỏi khi nào thì cô trở lại, tôi nói không biết, hắn cũng không nói thêm cái gì nữa liền rời đi, cách một hai ngày sẽ tới tiệm hỏi thăm.”
Trong lòng Thạch Đầu vẫn còn uất ức. Dù sao anh cũng coi như là nửa chủ nhân của tiệm, hơn nữa còn là một người đàn ông, Hàn Mai không có ở đây, anh muốn nói chuyện trước với nhà đầu tư kia, tìm hiểu tình hình một chút, chờ Hàn Mai trở lại hai người thương lượng tiếp. Nhưng tên đàn ông kia căn bản không thèm liếc mắt nhìn anh lấy một cái, một mực nói chờ Hàn Mai trở lại, anh tức giận dứt khoát trả lời không biết. Hừ! Không thể tha thứ! Ai bảo hắn làm tổn thương tôn nghiêm đàn ông của anh!
“Nhà đầu tư lần trước là ai?” Hàn Mai mờ mịt hỏi.
“Chính là người lần trước muốn mua lại cửa tiệm của chúng ta, tên là Lý cái gì ấy…”
“Lý Khải Dân!” Toàn thân Hàn Mai lạnh lẽo nói ra ba chữ này.
“Đúng đúng đúng! Chính là Lý Khải Dân! Hắn cách vài ngày lại tới tiệm chờ cô, nhìn dáng vẻ còn rất vội vàng.”
Không đúng! Kiếp trước rõ ràng Lý Khải Dân là phó xưởng trưởng của nhà máy thuốc lá, sao kiếp này lại biến thành nhà đầu tư tỉnh ngoài rồi? Sau khi cô sống lại mặc dù có chút chuyện xảy ra thay đổi, tỷ như chuyện quan hệ của cô với Trịêu Kiến Quốc, thế nhưng lúc cô có ý thức đi thay đổi đều không xảy ra biến hóa quá lớn so với kiếp trước, nhiều lắm chỉ là trước một ít thời gian mà thôi. Cũng không đến nỗi biến Lý Khải Dân từ một phó xưởng trưởng thành nhà đầu tư chứ? Rốt cuộc là đã sai ở đâu?
Hàn Mai trăm mối không có lời giải, nhìn Thạch Đầu hỏi, “Anh xác định Lý Khải Dân là nhà đầu tư tỉnh ngoài tới?”
“Chính anh ta nói như vậy, hơn nữa lần trước chính chú họ của Tiểu Thúy đến làm thuyết khách, chú ấy dù sao cũng là quản lý của phòng khai thác trong công ty lớn, nên không thể nào là giả được.”
Điều này cực kì không giống với kiếp trước, nói không chừng thực sự có khả năng hắn muốn hợp tác cùng tiệm ăn hợp tác thì sao? Hàn Mai nhất thời không đoán được rốt cuộc kiếp này Lý Khải Dân muốn giở trò quỷ gì.
Cô suy nghĩ một hồi rồi mới nói với Thạch Đầu, “Nếu hắn lại tới tìm tôi nữa, không cần chờ tôi đến tiệm, anh trực tiếp từ chối hắn là được.”
“Thế nào? Cô không đồng ý hợp tác với hắn à?”
Dĩ nhiên không đồng ý rồi, cô chỉ sợ lại có cái gì dính dấp cùng Lý Khải Dân, kiếp trước cô đã bị người đàn ông này làm cho sợ rồi! Mặc kệ hắn muốn hợp tác là thật hay giả, cách xa hắn tuyệt đối không sai. Nhưng không thể nói với Thạch Đầu điều này được! Hàn Mai lại nhức đầu.
“Cửa tiệm này về sau nhất định sẽ buôn bán rất tốt, đặc biệt lại có bến xe sẽ được xây dựng nữa, chúng ta không phải lo sẽ không kiếm được tiền. Không cần thiết phải hợp tác với người khác, đến lúc đó chén cơm của chúng ta sẽ phải đem đi chia sẻ cho người khác, hơn nữa Lý Khải Dân đó có lai lịch như thế nào chúng ta cũng không biết rõ, tốt nhất là chúng ta vẫn nên tự mình buôn bán.”
Thạch Đầu trong lòng vẫn rất muốn biết Lý Khải Dân muốn hợp tác như thế nào nhưng Hàn Mai nói cũng có đạo lý, huống chi anh cũng không thích tên Lý Khải Dân kia, dáng dấp thư sinh nhưng anh cảm giác người này có mục đích khác, không muốn trêu chọc vào.
Chuyện này cứ như vậy được quyết định.
Chương 24: Mất Mẹ
Gần tối mới về đến nhà, Hàn Mai cất hành lý xong mới đi qua Thạch gia đón Cầu Cầu về.
Cầu Cầu vừa nhìn thấy Hàn Mai lập tức chạy tới không ngừng cọ người lên chân chủ nhân, đầu lưỡi liếm liếm chân cô. Mới vài ngày không nhìn thấy, lại có cảm giác nó lớn lên không ít, hiện tại đã đứng cao tới đầu gối Hàn Mai rồi.
Bình thường Hàn Mai ở nhà cũng không làm gì, bởi vì cô sẽ theo quân nên cũng không giống những nhà khác nuôi con vịt con vịt trong sân; ngay cả thức ăn cũng là do Hàn cha cách vài ngày lại đưa tới một lần. Sau khi khai trương tiệm ăn, Hàn Mai đều ăn trưa luôn tại tiệm, buổi tối cũng là đem thức ăn trong tiệm về nhà ăn tiếp. Sáng sớm lại rời giường cùng đám người Thạch Đầu lên trấn, thím Thạch thấy Hàn Mai một mình cũng để cho cô ăn như vậy, cho nên sau khi mở tiệm ăn, Hàn Mai cũng chưa bước vào nhà bếp nhà mình.
Mới đầu lúc Hàn Mai ở nhà, không có việc gì làm, cả ngày đều nghĩ tới Triệu Kiến Quốc, càng nghĩ càng rơi nhiều nước mắt. Sau có thêm Cầu Cầu, tình huống cũng tốt lên. Mỗi ngày giúp nó tắm, dọn dẹp chỗ nó đi vệ sinh lung tung, tựa như chăm sóc đứa trẻ, nhìn nó ngày một lớn lên, Hàn Mai dần dần có chỗ gửi gắm tâm sức, nên cũng không còn khó khăn như lúc đầu.
Đến khi Cầu Cầu được 3 tháng Hàn Mai mới thực sự đau đầu. Bất luận đồ vật lớn bé gì trong nhà, tủ treo quần áo, giày dép, ở bất kì góc nào nó đều lưu lại dấu răng của mình. Mỗi ngày về nhà Hàn Mai đều thấy trong sân tán loạn hoặc là giấy báo, giấy vệ sinh bị chia năm xẻ bảy, hoặc là vài đôi giày bị cắn rách mõm. Hàn Mai đau cả đầu, mắng nó mấy lần, lần nào nó cũng sẽ cúi đầu nằm trên mặt đất, bộ dạng đáng thương nhận dạy bảo, nhưng chỉ đến ngày hôm sau thì đâu lại vào đấy. Hàn Mai không có biện pháp đành phải đi nhờ Tiểu Thúy giúp đỡ nhưng Tiểu Thúy nói nhà nào nuôi chó đều vậy cả, bởi vì đến thời điểm chó con thay răng sẽ cảm thấy ngứa lợi, trở nên thích cắn đồ, khuyên Hàn Mai tốt nhât là nên đem đồ vật quan trọng cất đi. Đến một hôm, Hàn Mai phát hiện Cầu Cầu không biết từ đâu kiếm được một khúc xương, không còn hứng thú với báo cũ và giày rách nữa, im lặng nằm trong ổ gặm xương. Từ đó về sau, mỗi ngày về nhà Hàn Mai sẽ mang theo mấy miếng xương thịt cho Cầu Cầu, nó cũng ngoan ngoãn không cắn loạn những vật khác nữa.
Trong khoảng thời gian này, Hàn Mai cũng đem những thứ cần thiết sửa soạn thật tốt, chờ Triệu Kiến Quốc báo tin về, cô chỉ cần xách túi hành lý lên là có thể đi. Vừa nghĩ tới chuyện sắp được theo quân, Hàn Mai liền kích động, mỗi ngày việc đầu tiên cô làm khi thức dậy là xé đi một tờ lịch, nghênh đón ngày mới.
Ngày cứ như vậy dần trôi qua, nhưng trong cuộc sống luôn có nhiều chuyện ngoài dự đoán mọi người xảy ra. truyện được từ
* * * * *
Giữa trưa hôm nay, Hàn Mai đang ở trong tiệm ăn thì em gái cùng cha khác mẹ của Triệu Kiến Quốc, Trần Bình xanh xao, vội vã chạy tới.
“Chị dâu… Chị dâu, mau! Cùng em về nhà, mẹ muốn gặp chị!”
Trần Bình nói rất gấp, mắt cũng hồng hồng.
Trong lòng Hàn Mai dâng lên một loại dự cảm xấu, thân thể mẹ chồng xảy ra chuyện gì sao?
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Mẹ… Mẹ… Bà.. Sợ là không được….”
Tình huống hết sức khẩn cấp, Hàn Mai cũng không dám nghĩ lập tức bảo Thạch Đầu dùng xe chở hai người về thôn.
Hàn Mai lên xe trước, kéo Trần Bình lên theo.
“Lần trước không phải vẫn tốt sao? Không phải nói là chỉ phát sốt một chút thôi sao? Thế nào đột nhiên lại nói là không được?”
“Em cũng không rõ lắm, ban đầu cũng chỉ là hơi phát sốt, nhưng mẹ… Bà không chịu uống thuốc! Ai khuyên cũng vô dụng! Bệnh liền theo đó mà lúc tốt lúc xấu, mấy ngày nay còn không xuống giường được. Mới vừa rồi bà mơ mơ màng màng kêu tên anh Kiến Quốc, sau đó còn nói muốn gặp chị, cha vừa nghe liền kêu em chạy tới bảo chị.”
Không uống thuốc? Hàn Mai nhớ lần trước cô đến thăm, sắc mặt của bà đích xác là không tốt. Nhưng kiếp trước mẹ chồng là vào sau khi cô và Triệu Kiến Quốc kết hôn được hai năm mới qua đời. Chẳng lẽ thực sự bởi vì cô sống lại nên rất nhiều chuyện mới thay đổi như vậy?
Hàn Mai cô là người rất ít khi hận ai, đối với mẹ chồng Lưu Tú cũng thế. Cho dù là Lý Khải Dân trong kiếp trước đã hại cô thảm như thế nào, cô cũng cảm thấy nếu như bản thân cô có thể chịu đựng tịch mịch một mình, có nhiều Lý Khải Dân hơn nữa cũng vô dụng. Loại chuyện như vậy một cây làm chẳng nên non, cho nên kiếp này gặp lại Lý Khải Dân cô cũng không nghĩ tới việc trả thù hắn, việc duy nhất cô làm là tận lực không để có quan hệ gì với hắn. Nói cho cùng, kiếp trước mẹ chồng và cô cũng chẳng có thâm thù đại hận gì, bà chỉ làm tất cả những việc mà một người mẹ chồng sẽ làm, giao cho cô nhiều việc nhà hơn, dạy cô cách sống qua ngày mà thôi. Có điều khi đó cô còn trẻ tuổi, chưa có kinh nghiệm gì, hơn nữa từ nhỏ người trong nhà đều coi cô như bảo bối mà cưng chiều, không để cô phải làm bất cứ việc gì; đến khi kết hôn rồi, mẹ chồng đột nhiên lại đem nhiều việc như thế giao cho cô, cô đương nhiên sẽ cảm thấy là bà cố ý nhắm vào mình. Bây giờ nghĩ lại mới thấy bà chỉ là hi vọng cô có thể học được cách trở thành một người vợ biết nội trợ nhưng lúc ấy cô lại không hiểu rõ.
Khi Hàn Mai đi vào cửa phòng thì ngửi thấy một mùi thuốc rất nồng. Chồng của Lưu Tú bây giờ là Trần Đại Dũng cũng ở bên trong, ông đang bưng một chén thuốc đứng cạnh giường, cau mày nhìn Lưu Tú nằm trên giường gạch liên tục than thở. Thấy Hàn Mai tiến vào, Trần Đại Dũng đặt bát thuốc xuống, quay đầu nhìn Lưu Tú một cái.
“Bà ấy nói có lời muốn nói với con, con ngồi dựa vào gần giường một chút, như vậy bà ấy nói chuyện sẽ đỡ tốn sức hơn. Không biết có được hai ngày nữa không, bà ấy nói cái gì, con nên tận lực… đáp ứng…..”
Trần Đại Dũng nói xong, kéo ống tay áo xoa xoa nước mắt, đi ra ngoài.
Hàn Mai nhìn bóng lưng Trần Đại Dũng rời đi, người đàn ông này không có dáng dấp cao lớn, phải nói là thấp bé, tóc đã điểm hoa râm, lưng lại hơi gù, nhưng chính người đàn ông này chắc hẳn phải rất yêu mẹ chồng cô. Lúc cha của Triệu Kiến Quốc qua đời thì mẹ chồng vẫn còn rất trẻ, muốn tìm người tái giá chắc chắn là không khó. Nhưng mang theo một người con riêng lại khác, dù sao cũng không có người đàn ông nào muốn nuôi con người khác. Trần Đại Dũng chấp nhận ẹ chồng mang theo Triệu Kiến Quốc tái giá, trong lòng ông chắc chắn bà phải có trọng lượng rất lớn.
Lưu Tú lúc thì thanh tỉnh lúc lại ngủ mê mang, mơ hồ kêu tên Triệu Kiến Quốc.
Nếu đã nhớ kỹ như thế, sao lúc người ta tới thăm bà lại bày ra một bộ lạnh như băng làm gì? Hàn Mai sống hai kiếp rồi cũng không hiểu rốt cuộc quan hệ giữa hai mẹ con Triệu Kiến Quốc là gì. Trên đời này không có người mẹ nào lại vô duyên vô cớ đối xử với con trai mình như vậy, trừ khi đó không phải con trai ruột của bà! Nhưng điều này là không thể nào, nhìn ngũ quan của Triệu Kiến Quốc cũng biết hai người là mẹ con rồi. Thế nhưng loại hình thức chung đụng khác thường này thật sự là làm cho người ta phải hoài nghi!
“Kiến Quốc…..”
“Mẹ, là con, Mai Tử.” Hàn Mai nắm lấy cánh tay đang giơ lên không trung của bà.
“Mai Tử đến à, khụ khụ…. Trước… Trước đỡ ta lên đi…..” Lưu Tú lúc này đã hoàn toàn thanh tỉnh.
“Mẹ, cẩn thận một chút.”
Hàn Mai đặt một cái gối vào sau lưng để bà dựa vào cho thoải mái rồi mới đỡ bà dậy.
Bà cứ như vậy nhìn Hàn Mai, nhìn đến mức trong lòng Hàn Mai thấy sợ hãi. Có lúc, Hàn Mai vẫn có chút sợ người mẹ chồng này, đặc biệt là lúc bà không nói câu nào, chỉ lặng im nhìn cô như lúc này.
“Ta là cô nhi, năm ta chín tuổi thì quê bị lũ lụt, cha mẹ và em trai đều chết đuối. Từ đó về sau ta liền ở tại nhà bác cả, cuộc sống nhà bác cả cũng không phải dễ dàng gì, phải nuôi ba đứa bé đã đủ khiến bác và bác dâu đau đầu, hơn nữa lại có thêm ta, căn bản là không có biện pháp sống qua ngày. Có một ngày, bác dâu thừa dịp bác cả đi làm đồng, bán ta cho bọn buôn người. Khi đó ta cũng biết mình đã bị bác dâu bán đi nhưng vẫn đi theo tên buôn người kia, bởi ta biết bác dâu cũng thực sự không có cách nào mới phải bán ta đi như vậy, ta cũng không trách. Ta cho là mình sẽ bị bán cho những nhà nghèo làm con dâu nuôi từ bé, như vậy ít nhất cũng có cơm ăn. Nhưng sự thật lại không như ta nghĩ, tên buôn người kia dẫn ta lên tỉnh, dạy ta rất nhiều kỹ năng gạt người để ta ra ngoài lừa tiền, trộm đồ, mỗi ngày không đạt tới số lượng hắn yêu cầu sẽ không được ăn cơm, có lúc còn phải chịu một trận roi da. Cứ như vậy, ta dần dần lớn lên. Đến năm ta mười tám tuổi, có một ngày tên buôn người kia uống say liền có ý đồ cưỡng hiếp ta, ta cầm một viên gạch trong góc tường đập vào đầu hắn. Hắn ngã trên mặt đất, máu chảy ra rất nhiều, ta cho là mình đã giết người nên rất sợ, không dám ở lại đó nữa liền bắt đầu chạy ra bên ngoài. Sau nửa năm lưu lạc khắp nơi, ta gặp được cha của Kiến Quốc, Triệu Hoài Minh. Ông ấy thật sự là một người rất tốt, không chê ta bẩn thỉu giống những người khác, còn chịu chứa chấp ta, cho ta một mái nhà. Chúng ta ở chung được một năm thì kết hôn, sau đó thì có Kiến Quốc. Những năm này là những năm vui vẻ nhất cuộc đời ta, chỉ tiếc là tiệc vui chóng tàn. Khi Kiến Quốc lên năm, cha nó vì muốn giảm bớt gánh nặng trong nhà nên cùng người khác đi làm thuê ở công trường, xảy ra tai nạn rồi qua đời. Lúc ấy ta không biết phải làm như thế nào, con trai lại còn nhỏ, một mình ta không thể nuôi sống cả hai mẹ con. Hai năm sau, không thể chống đỡ nổi nữa, ta đồng ý gả cho Trần Đại Dũng. Ta biết ta đối xử với Kiến Quốc không tốt, có thể nói là rất tệ. Nhìn nó, ta sẽ tới người cha đã mất của nó, để lại cô nhi quả mẫu chúng ta, ta hận ông ấy, nếu không phải tại ông ấy, ta sẽ không phải khổ như vậy. Ta biết ta không phải một người mẹ tốt, ta đem toàn bộ phẫn hận đối với cha của Kiến Quốc phát tiết hết trên người nó, ta không có trách nhiệm của một người mẹ..”
Bà nói tới đây đã lệ rơi đầy mặt, kéo tay Hàn Mai nắm thật chặt.
“Mai Tử, con là một cô gái tốt. Kiến Quốc cưới được con là phúc khí của nó, Con đáp ứng ta, ở bên cạnh chăm sóc cho nó thật tốt, đáp ứng ta!”
“Con đồng ý.” Hàn Mai nhìn ánh mắt mong đợi của bà, kiên định nói, cho dù bà không cầu khẩn, cô cũng sẽ luôn ở bên cạnh anh.
“Tốt…. Thật tốt quá…. Như vậy ta có thể an tâm nhắm mắt…….. Khụ khụ….” Bà lộ ra một tia cười hài lòng.
“Tất cả những lời ta nói cho con, con….. Không cần nói cho Kiến Quốc biết…….con nhớ là được rồi…..”
“Vâng.” Hàn Mai trịnh trọng gật đầu.
“Tốt lắm, khụ khụ… Con đi… gọi Đại Dũng vào…. Khụ Khụ…..”
Hàn Mai nhìn sắc mặt bà đột nhiên ửng hồng, giống như rất khó chịu, gấp gáp kêu lên.
Lúc này Trần Đại Dũng, Trần Bình, Trần Lập đều đã chạy vào, vây bên cạnh giường.
Chỉ thấy Lưu Tú chỉ vào Trần Đại Dũng, há miệng như muốn nói cái gì nhưng không phát ra tiếng được, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống.
Trần Đại Dũng tựa vào trước mặt bà, rơi nước mắt nói, “Bà yên tâm, tôi biết bà muốn nói cái gì, tôi… Tôi sẽ theo như ước định đem bà chôn cất….. Chôn cất bên cạnh ông ấy…..”
Lưu Tú nghe xong, khóe miệng hơi nhếch lên, nhắm hai mắt lại.
Chương 25: Đêm Yên Tĩnh
Tang lễ của Lưu Tú được làm rất đơn giản, không có nhiều người, một mặt là vì bà không có thân thích nào ở đây, bình thường lại rất ít ra ngoài nên cũng không có bạn bè gì; mặt khác là vì năm đó khi Lưu Tú gả cho Trần Đại Dũng, hai người đã ngầm ước định sau khi bà mất sẽ không vào phần mộ của tổ tiên Trần gia. Vợ qua đời, lại không chôn trong mộ phần tổ tiên mà chôn ở cạnh mộ phần của chồng trước, phần lớn đàn ông sẽ không cho đây là chuyện vẻ vang gì.
Trong lòng Trần Đại Dũng cũng hiểu là Lưu Tú muốn ở cùng Triệu Hoài Minh. Năm đó Lưu Tú gả cho ông, lý do chủ yếu là vì Triệu Hoài Minh qua đời, bà lại không có người thân nào, không có năng lực để nuôi lớn Triệu Kiến Quốc. Bà bất đắc dĩ mới lựa chọn tái giá.
Ban đầu người trong nhà rất phản đối hôn sự giữa Lưu Tú và ông, nói gì bà cũng là quả phụ, lại còn mang theo con trai. Nhưng không cưỡng được ông, cuối cùng người nhà vẫn đồng ý, có điều ông phải làm theo yêu cầu của mẹ, chính là để con trai của Triệu Hoài Minh tiếp tục theo họ Triệu, hộ khẩu chỉ tạm thời tính vào Trần gia, đến khi đứa bé trưởng thành phải tự mình ra ở riêng. Ý tứ rất rõ ràng, Triệu Kiến Quốc không phải là người Trần gia, cũng không gọi ông là cha, về sau ra ở riêng Trần gia cũng không phải lo lắng, chỉ tính là tạm thời do Trần gia nuôi dưỡng. Lúc ấy ông cho là Lưu Tú sẽ không đồng ý, ai ngờ bà không suy tính chút nào, lập tức đồng ý. Bà cũng đưa ra điều kiện của mình, bà hi vọng về sau khi bà chết sẽ không chôn trong mộ phần của Trần gia. Cái yêu cầu này có chút quá đáng, nếu để hàng xóm biết, họ lại không cười đến rụng răng sao? Lưu Tú rất kiên trì với điều kiện này, ông nghĩ cuộc sống về sau còn dài, biết đâu có thể làm cho bà đổi ý nên cũng đồng ý với bà.
Những năm gần đây, bà cũng đã làm hết những việc mà một người vợ, một người mẹ nên làm. Mặc dù bà luôn bị mẹ chồng bạc đãi, thậm chí là đánh chửi nhưng bà cũng làm tròn những việc con dâu nên làm đối với mẹ ông, không một câu oán hận. Nhưng ông có thể cảm giác được bà làm tất cả những việc đó đều mang theo tâm tình hồi báo, cảm ơn, không phải xuất phát từ một người vợ yêu chồng.
Ngày giỗ Triệu Hoài Minh hằng năm, bà đều lén một mình đến tế bái trước mộ phần, mỗi lần như thế đều hết một ngày. Những việc này ông cũng biết, chỉ không nói ra mà thôi. Đời này người bà không yên tâm nhất chính là con trai của bà với Triệu Hoài Minh, Triệu Kiến Quốc. Thế nhưng giờ Triệu Kiến Quốc đã có nhà, có vợ hiền, đời này coi như bà không có gì phải vướng bận nữa, cho nên hơn một tháng trước, sau khi xuống núi, bà bắt đầu cự tuyệt uống thuốc, người nào khuyên cũng không nghe. Ông biết, đây là bà muốn đi………
Thời tiết lúc này đã chuyển nóng, quan tài không thể để lâu được, để ba ngày đã là hết mức rồi, chờ Triệu Kiến Quốc nhận được tin chạy về đã là chuyện của năm ngày sau.
Triệu Kiến Quốc về nhà, liền lôi kéo Hàn Mai hỏi, “Lần trước không phải rất tốt sao? Thế nào đột nhiên…….”
“Vốn cũng không phải là bệnh nặng nên mọi người đều không quá để ý, chỉ là sau này mẹ không chịu uống thuốc, bệnh tình cũng theo đó mà lúc tốt lúc xấu…”
“Không chịu uống thuốc?”
“Ừ, ban đầu bà lén đem thuốc đổ đi, sau đó bị Trần thúc phát hiện, liền dứt khoát không uống, người nào khuyên bà cũng không nghe.”
Triệu Kiến Quốc nghe xong không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng trong sân hút thuốc lá.
Hàn Mai nhìn anh cả mặt nặng nề, dưới mắt còn có quầng thâm, cả người mệt mỏi, cô biết anh rất quan tâm đến mẹ, cô muốn an ủi anh nhưng không biết phải làm như thế nào, chỉ có thể lặng lẽ đau lòng.
Thật ra trong lòng Hàn Mai rất do dự, cô biết trong lòng Triệu Kiến Quốc có một nút thắt mà chỉ có mẹ chồng Lưu Tú mở được nút thắt này. Không khó để nhìn ra trước khi chết mẹ chồng cô rất quan tâm tới Triệu Kiến Quốc nhưng lại không biểu hiện ra mặt. Mặc dù cô đã đồng ý với bà sẽ không nói cho Triệu Kiến Quốc nội dung cuộc nói chuyện của hai người., thế nhưng đó là bất đắc dĩ, đối mặt với cầu khẩn trước khi chết của bà, cô chỉ có thể đồng ý. Nhưng nếu nói ra có thể giúp chồng cô gỡ được nút thắt trong lòng, không còn dây dưa với quá khứ nữa, cô nguyện ý làm trái với lời thề.
…………
Cùng Triệu Kiến Quốc trở về từ trên núi đã lâu, Hàn Mai nấu vài món ăn đơn giản, hai người ăn xong liền nằm trên giường gạch nghỉ ngơi. Triệu Kiến Quốc vẫn không nói gì, nằm trên giường một lúc lâu mà mắt vẫn mở nhìn chằm chằm lên nóc nhà.
Hàn Mai thở dài, kề mặt vào trong ngực anh, tìm một tư thế thoải mái rồi nằm trong lòng anh.
“Tại sao còn chưa ngủ? Anh làm ồn đến em à?”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian